[HHTT] Chương 21

Chương 21. Nhóc con ngoan ngoãn (21)

Bất kể là bởi vì nhiệm vụ hay vì lời van xin của Bàng béo, Ngô Ưu cũng không có cách nào từ chối đi sân thể thao. Phía trước là tích phân đưa tới cửa, phía sau là đàn em mỗi ngày sau đều sẽ cống đồ ăn vặt? Ngô Ưu cũng chỉ có thể nhận.

Dẫu vậy, mặc dù nó đã quyết định muốn đi sân thể thao cứu Bàng béo khỏi nước sôi lửa bỏng, khi nghĩ tới việc đối thủ là giáo bá trường Nhất Trung lớn hơn mình ít nhất 2 tuổi, cậu nhóc Ngô Ưu trong lòng vẫn còn mấy phần không chắc chắn. Nó ở trong đầu gọi Doanh Thắng: [Doanh tiên sinh, Lưu Long Long đánh nhau rất lợi hại phải không ạ? Anh ta cao bao nhiêu ạ? Có mập hay không?]

Doanh Thắng vẫn chưa trả lời, Kim Sơn liền vụt một tiếng mà hiện ra bên phải của nó. Ngày hôm nay sếp Kim dường như tâm tình đặc biệt tốt, đầu tóc nhuộm thành màu vàng rực rỡ, khiến cả người y thoạt nhìn càng lộ thêm mấy phần hoa lệ. [Khà khà, em muốn biết sao? 1 tích phân vàng đổi lấy tư liệu cơ bản của Lưu Long Long, 2 tích phân đổi ưu thế cùng nhược điểm của cậu ta! Đây chính là bán phá giá đấy, bỏ lỡ lần này là không còn đâu nha!]

Ngô Ưu có chút động tâm, lại có xíu đau lòng.

Đang do dự, Doanh Thắng liền xuất hiện bên tay trái của nó, thần sắc đặc biệt lãnh đạm, kiêu ngạo: [Một người có lợi hại hay không, không thể chỉ nhìn ở bề ngoài. Rất nhiều người miệng cọp gan thỏ, đồng thời cũng có nhiều người vẻ ngoài yếu ớt nhưng nội tâm rắn rỏi. Cho nên, đừng hỏi tôi kẻ địch là dạng người gì, chỉ cần nhóc đủ mạnh, kẻ địch như thế nào đều không quan trọng. Hơn nữa, đừng dựa vào tình báo cùng tư liệu, không phải mỗi một trận chiến nhóc đều có thể chuẩn bị đầy đủ, nhóc phải dựa vào chính mình phán đoán nhược điểm cùng ưu thế của đối phương. Hiểu không?]

Ngô Ưu há miệng, quét mắt nhìn thấy Kim đại ca đã giơ ngón tay giữa với Doanh tiên sinh, ho khan một tiếng: [Rồi ạ.]

“Anh em! Lão đại! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Cậu đừng ngẩn người nữa, rốt cuộc cậu có đi sân thể thao hay không, cậu cho tớ một đáp án chắc chắn đi?” Bàng Bách Phúc thấy Ngô Ưu nãy giờ không nói gì, trong lòng hoảng loạn cực kì, thiếu điều đứng trước mũi Ngô Ưu hỏi nó.

Ngô Ưu thu liễm biểu tình, trong vô thức học bộ dáng của sếp Doanh mà đối diện với Bàng Bách Phúc: “Có thể đi với cậu ra sân thể thao, nhưng trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng, nếu tôi đi cùng cậu ra đó, cuối cùng nhất định phải đánh một trận với Lưu Long Long. Anh ta so với tôi lớn hơn 2 khối, còn là đại ca nổi danh trong trường chúng ta. Tôi không cẩn thận sẽ bị anh ta đánh bị thương, nói không chừng còn bị trường học nghiêm phạt kỷ luật. Cậu đã nghĩ kĩ sau khi đánh xong thì làm sao chưa?”

Bàng Bách Phúc nghe vậy kích động ôm cổ Ngô Ưu: “Đủ là anh em rồi! Tớ biết cậu sẽ không bỏ mặc tớ! Cậu yên tâm, chỉ cần lần này cậu giúp tớ vượt qua cửa ải khó khăn, sau này mỗi ngày tớ đều mời cậu đi ăn đồ xịn! Tớ tin tưởng với thực lực của cậu, đánh một tên Lưu Long Long căn bản không thành vấn đề. Trước đây cậu có thể một cước đá gãy cành cây, đạp bay một người cơ. Tên Lưu Long Long cũng chỉ cần một cước của cậu liền có thể giải quyết!”

“Lỡ như cậu đánh nhau với anh ta thật sự bị thương, tiền thuốc thang của cậu tớ bao hết! Nếu như anh ta bị thương, ảnh mà dám báo giáo viên tớ liền chủ động đi tìm hiệu trưởng nói rõ chuyện này, tuyệt đối không để cậu chịu liên lụy! Cậu cảm thấy như vậy thế nào?”

Ngô Ưu nhìn khuôn mặt béo có chút cấp thiết của Bàng Bách Phúc, cuối cùng gật đầu: “Được. Cậu không phải có cái điện thoại di động cũ hay sao? Lấy ra trực tiếp ghi âm đi, lúc cần thiết thì trốn sang một bên quay phim. Phải chứng minh là anh ta động thủ trước.”

Bàng Bách Phúc nhất thời một mặt bội phục: “Cũng là cậu nghĩ chu đáo! Tớ đây liền ghi âm!”

Ngô Ưu hít sâu một hơi, tâm tình có chút phức tạp. Giống như Kim đại ca từng nói, miệng lưỡi người đáng sợ, trước khi làm việc vẫn phải cẩn thận mới tốt.

“Đi thôi, đến sân thể thao.” Nó đã làm đủ chuẩn bị rồi!

Sau đó Ngô Ưu cùng Bàng Bách Phúc liền đi về phía sân thể thao. Vào lúc này, học sinh cùng các giáo viên trong trường đều đã về gần hết. Bọn họ nhìn thấy Lưu Long Long cùng hai tùy tùng của hắn đã sớm chờ ở nơi khán đài góc đông nam của sân thể thao.

Bàng Bách Phúc có chút nhát gan: “Bọn họ có tới tận ba người! Quá mất mặt rồi, đây là dự định lấy nhiều khi dễ ít sao?”

Ngô Ưu cũng hơi rén, nhưng nhìn thấy hai nhiệm vụ màu đen đang được nhanh chóng bổ sung ở trước mặt, nó liền bình tĩnh lại.

Một mình Lưu Long Long là 30 tích phân đen, hai tên tùy tùng phía sau hắn mỗi người 10 tích phân. Nếu như số lượng tích phân là dựa theo thực lực thì hai tên tùy tùng chỉ đáng 10 tích phân kia cũng không xem như rất lợi hại. Nó chỉ cần trước tiên hạ gục Lưu Long Long, phần còn lại liền dễ dàng.

Bên kia, ba người Lưu Long Long cũng nhìn thấy Bàng Bách Phúc cùng Ngô Ưu đang tới bên này.

Giáo bá Lưu Long Long vừa nhai kẹo cao su vừa hỏi đám đàn em bên cạnh: “Người bên cạnh thằng béo là ai? Tụi bây quen không?”

Hai tên tùy tùng cẩn thận nhìn một chút, đều lắc đầu. Tuy rằng chuyện của Ngô Ưu được rất nhiều người ở lớp 7A3, thậm chí toàn bộ khối 7 biết đến, nhưng đối với học sinh khối 8 cùng khối 9 mà nói đều cách khá xa. Bọn họ có lẽ từng nghe nói qua tên của Ngô Ưu, nhưng lại rất khó liên hệ cái tên này cùng với bản thân nó. Cho nên, chúng cũng chỉ cho rằng Ngô Ưu là người bạn mà Bàng Bách Phúc tìm đến để lấy thêm can đảm mà thôi.

“Ha, tưởng tìm thêm một người lại đây liền không có chuyện gì? Vừa vặn có thể cúng cho chúng ta thêm chút tiền. Bạn của thằng béo khẳng định cũng có tiền. Hai người tụi mày lát nữa trông kĩ cho tao, tuyệt đối không để cho bọn nó chạy.”

Hai đứa tùy tùng gật đầu.

Đến khi Bàng Bách Phúc cùng Ngô Ưu đi đến trước mặt ba người Lưu Long Long, Lưu Long Long trực tiếp nhổ bã kẹo cao su từ trong miệng ra: “Đến rồi hả? Tao còn tưởng mày không dám tới chứ. Nhưng nếu tới thì tức là mày nghĩ thông suốt rồi chứ gì?” Lưu Long Long đưa tay ra, nói thẳng: “Giao tiền ra đây. Tiền nộp rồi tụi mày có thể cút.”

Bàng Bách Phúc sốt sắng mà che kín túi quần của mình, quay đầu nhìn về phía Ngô Ưu.

Ngô Ưu hít sâu một hơi, khi Lưu Long Long cau mày nhìn qua bên nó thì hỏi một câu: “Nếu bọn tôi không trả tiền thì sao? Anh đây là tống tiền, một hành vi phi thường không tốt!”

Lưu Long Long trực tiếp nở nụ cười lạnh: “Không trả tiền, tụi mày hôm nay cũng đừng mơ an lành trở ra! Xậc, đừng tưởng tao cái gì cũng không hiểu. Bố đây hiện tại chưa tới 16 tuổi, cho dù có đánh chết hai đứa mày tao cũng không cần phụ trách! Tụi mày cũng không thèm hỏi thăm xem, Lưu Long Long tao là, ặc!!”

Lời tàn nhẫn của Lưu Long Long còn chưa nói hết, Ngô Ưu đã như một viên đạn pháo mà xông về phía hắn, tốc độ của nó trực tiếp mang theo một cơn gió, bàn tay giơ thành quyền cực kì tinh chuẩn mà hung ác, trực tiếp đập vào lỗ mũi của Lưu Long Long!

“A!!” Lưu Long Long đau tới mức kêu thành tiếng. Trên lỗ mũi truyền đến sự đau đớn kịch liệt làm cho hắn tê cả da đầu, nước mắt đều không tự chủ bị kích thích ra. Hắn trăm ngàn lần không nghĩ tới một kẻ gầy gò, thoạt nhìn âm trầm như Ngô Ưu lại một lời không hợp đã ra tay! Hắn lập tức nổi cơn giận, chuẩn bị trả đũa lại Ngô Ưu, nhưng mà Ngô Ưu đã chiếm được tiên cơ, mỗi động tác tiếp theo cũng hết sức nhanh, chuẩn, tàn nhẫn mà nện lên người Lưu Long Long, trong lúc nhất thời đã đè Lưu Long Long xuống đánh khiến hắn không có chút cơ hội hoàn thủ!

Hình ảnh kinh người này lần thứ hai khiến Bàng béo kinh ngạc há to miệng, mà hai tên tùy tùng của Lưu Long Long cũng bị cách thức đánh nhau như cuồng phong của Ngô Ưu dọa sợ. Tên gầy hung tàn này là ai?! Tốc độ ra đòn của nó nhanh đến mức sắp có tàn ảnh luôn rồi kìa!!

Lưu Long Long cũng không thể tin được mình lại bị người đè đánh. Hắn thật vất vả mới tìm được khoảng trống để thở dốc một hơi, tính hung ác cũng bị kích thích, nhào tới đánh nhau với Ngô Ưu. Lưu Long Long hiển nhiên rất có kinh nghiệm đánh nhau, mỗi một quyền cùng cước đều hướng vào nơi yếu đuối nhất của cơ thể. Hắn lại còn cao hơn Ngô Ưu một cái đầu, to con hơn nó một vòng, nhìn thế nào cũng thấy hắn chiếm ưu thế.

Nhưng mà Ngô Ưu lại là người mỗi ngày làm nhiệm vụ 300, 1000, còn được sếp Doanh rèn luyện. Nó càng biết rõ ràng hơn Lưu Long Long nơi nào trên thân thể là yếu điểm, đánh càng đau. Thậm chí, ngay cả sức mạnh cùng tốc độ ra quyền đều hơn một bậc so với Lưu Long Long. Cho nên, mặc dù chiêu thức của Lưu Long Long rất hung ác, nhưng hắn ta rất hiếm khi thật sự đánh trúng người Ngô Ưu.

Lưu Long Long cũng cảm nhận được điều này, trong lòng vừa sợ vừa gấp gáp, bắt đầu gọi tùy tùng: “Hai đứa tụi mày đừng sững sờ! Lên đánh với tao!”

Hai tên tùy tùng kia bấy giờ mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao mà muốn nhào lên, mà lúc này, Ngô Ưu trong lòng đã nắm chắc, gọn gàng bước vọt đến bên người Lưu Long Long, lấy tay làm đao, chặt một phát vào vị trí động mạch bên gáy của hắn. Sau đó, dưới ánh mắt như thể mới gặp quỷ của Bàng Bách Phúc và hai tên tùy tùng, Lưu Long Long mới vừa một mặt đầy hung ác đã nhắm hai mắt lại, trực tiếp hôn mê.

Bàng Bách Phúc: “!!!!” Meo meo tui lại thấy được thứ gì kì quái rồi!!!

Hai tên tùy tùng: “!!!!” Oimeoi gặp quỷ rồi! Đây là yêu pháp gì! Cái thằng gầy tàn bạo này rốt cuộc là ai!!

Ngô Ưu cũng không ngờ chính mình một đòn liền thành công, nó lúc đầu còn dự định thử thêm vài lần nữa cơ. Dù sao, Doanh tiên sinh tuy rằng từng tỉ mỉ nói cho nó vị trí có thể đem người đập ngất, nhưng nó chưa từng chạm được vào góc áo Doanh tiên sinh lấy một lần, khỏi phải nói đến việc chặt cổ người ta.

Cho nên, Ngô Ưu – người thành công đập ngất giáo bá – nhìn bàn tay của chính mình một hồi, sau đó ngẩng đầu, hai mắt chuyển qua chuyển lại giữa vùng cổ hai tên tùy tùng đang trợn mắt ngoác mồm kia.

Hai tên tùy tùng: “Á!”

Ngô Ưu: “À ha.”

— Hết chương 21 —

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Ưu: Tui cũng không biết tui trâu bò như vậy đâu. Ôi chao ha ha ha ha ha ha!

Leave a comment